GIẢI TRÍ

PHÁP LUẬT

THẾ GIỚI

XÃ HỘI

GIẢI TRÍ

TÂM SỰ

TÌNH YÊU - GIỚI TÍNH

THỂ THAO

VIDEO

THỜI TRANG

Kiếp đàn bà…sinh ra chỉ để “đẻ”?

“Đàn bà sinh ra chỉ để đẻ thôi hả cô?”. Chị bắt đầu câu chuyện bằng nét mặt đau đớn, nước mắt lăn dài trên đôi gò má lồi lõm những vết sẹo mà chồng chị gây ra.
Nhìn nét mặt chằng chịt những vết sẹo và nham nhở những tàn nhang, với vẻ khắc khổ, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe ươn ướt của chị, ai cũng có thể biết chị phải chịu sự đau đớn khi bị chồng bạo hành, vô lương tâm hành hạ thế nào.
Rồi chị kể, chị sinh ra ở một vùng biển nghèo làm nghề chài lưới. Ngày ấy, cha mẹ chị đông con. Mẹ chị sinh con một bề 5 cô con gái. Nếu không có lần phải trải qua giai đoạn sống chết cận kề, đấu tranh giành giật sự sống mong manh ấy thì chắc mẹ chị vẫn bị chồng và bố mẹ chồng bắt đẻ cho đến khi có đứa con trai.
Chị là con cả trong nhà nên mọi việc trong gia đình chị đều phải quán xuyến. Chị cùng mẹ tất bật ngược xuôi để kiếm tiền nuôi các em ăn học. Học hết lớp 7, chị đành phải nghỉ học để phụ giúp gia đình. Đến năm tròn 18, tình duyên đến với chị một phần cũng bởi ràng buộc của hai gia đình cùng những hủ tục lạc hậu của làng chài nơi chị sinh sống. Con gái đến tuổi trăng tròn phải đi lấy chồng và bắt buộc phải lấy chồng trong làng, không được phép phá lệ. Chị bước về nhà chồng với trăm mối ngổn ngang và sự lo sợ về một mái ấm không xây dựng bằng tình yêu đôi lứa.

Từ ngày chị sinh, anh chồng không mảy may nói với chị lấy một câu. Tệ hại hơn, anh ta không thèm nhìn mặt đứa trẻ. Anh triền miên trong những cơn say, bỏ mặc chị cho nhà ngoại chăm nom… (ảnh minh họa)
Ngày đó, anh cũng đâu đến nổi, cũng yêu thương chị, cũng quan tâm và săn sóc chị nhiều lắm. Bởi anh biết, chị là người con gái tốt. Tuy vẻ bề ngoài của chị không được như người ta, nhưng đổi lại, chị có một tấm lòng bao dung, nhân hậu, biết cách cư xử và chiều chồng. Những tưởng, lấy được người con trai mà ba mẹ chị đã chọn lựa kỹ càng, lại là người có vẻ ngoài đàng hoàng, chững chạc, làm lụng chăm chỉ ấy sẽ mang lại cho chị hạnh phúc bù đắp những thiệt thòi thời con gái ấy.
Vậy mà từ khi đứa con gái đầu lòng sinh ra, cuộc đời chị như bị nhấn chìm vào cái gọi là bể khổ. Chồng chị trở nên bê tha, đối xử tệ hại với vợ. Đơn giản, chỉ vì chị không sinh được cho anh một đứa con trai đầu lòng mà với anh trước hết là để nối dõi tông đường. Thêm nữa, ở vùng biển này nếu sinh con gái thì chỉ có “chết đói thôi mày ơi” – theo như lời anh nhiếc móc chị mỗi khi chếnh choáng hơi men. Say, anh ta đánh đập, đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà ngay trong đêm, cho dù ngoài trời có bão lốc giông tố. Những lúc ấy, chị không dám về nhà mẹ đẻ bởi nếu biết chồng sẽ tống khứ chị, trả chị về nhà cha mẹ ruột.
Cam chịu. Chị không dám bỏ chồng bởi chị sợ nếu bỏ rồi chị sẽ đi đâu, về đâu trong khi nếp làng cổ hủ khắc nghiệt ấy quá gay gắt với chị. Rồi cứ thế, lần này đến lần khác, chị cứ chịu mãi cảnh chồng hành hạ, đánh đuổi.
Rồi để chiều ý chồng, chị buộc phải sinh đứa thứ hai. Biết mình mang bầu, chị lo lắng hồi hộp hơn là mừng rỡ reo vui như bao người mẹ khác. Bởi chị sợ, chị sợ chị sẽ giống như mẹ của mình. Nhưng cái gì đến cũng sẽ đến. Ngày sinh đứa con thứ 2, cuộc sống chị chẳng khác gì địa ngục bởi em bé sinh ra lại là một bé gái.
Từ ngày chị sinh, anh chồng không mảy may nói với chị lấy một câu. Tệ hại hơn, anh ta không thèm nhìn mặt đứa trẻ. Anh triền miên trong những cơn say, bỏ mặc chị cho nhà ngoại chăm nom…
Chị đau đớn trong tủi hờn. Người ta thường bảo, đàn bà con gái sướng hay khổ hơn nhau ở tấm chồng. Chị thật bất hạnh khi gặp phải một ông chồng vũ phu như thế. Cuộc sống này thật bất công với chị. Cuộc đời chị chỉ toàn nước mắt của nỗi đau. Chị chưa bao giờ có chút hạnh phúc đúng nghĩa. Dù chỉ một ngày.
Dù chồng ngược đãi nhưng thiên chức lớn lao của người mẹ không thể khiến chị bỏ rơi chúng. Chị cố gắng vực dậy và bỏ qua tất cả sự hằn học của chồng, người cha vô tâm ấy để nuôi các con khôn lớn. Năm đứa lớn 7 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi, theo yêu cầu của nhà chồng và sự đe dọa của chồng:“nếu không sinh thêm đứa nữa, mày tự động gói ghém áo quần và ra đi. Hai đứa lớn, để tao nuôi”.
Đau đớn đến tột cùng. Nhưng khi chị bỏ đi rồi ai sẽ chăm sóc 2 đứa con nhỏ? Ý nghĩ đó cứ đau đáu khiến tim chị quặn thắt. Với chị, giờ chị sống không phải vì bản thân mình, cũng không sống để oán trách hay thù hận ông chồng xấu xa tàn nhẫn ấy nữa. Bao nhiêu nước mắt và nỗi đau, bao nhiêu nhục nhã và cam chịu với chị đã quá đủ! Chị sống vì những đứa con. Không biết, tương lai chúng rồi sẽ tới đâu khi phải sống trong môi trường như thế, nhất là không có mẹ ở bên. Không còn sự lựa chọn nào nữa, chị cắn răng chấp nhận tiếp tục cuộc sống như địa ngục.
Giây phút đón nhận đứa con thứ ba chào đời đã làm chị suy sụp hoàn toàn. Tất cả đã nằm bên bờ vực của sự đổ vỡ. Cuộc đời chị giờ đây chẳng còn gì để mất, cũng chẳng gì có thể diễn tả nỗi đau tột cùng của sự bất hạnh ấy.
Nước mắt chị đã cạn. Chị khóc chồng, khóc con, khóc cho số kiếp bạc bẽo, khóc cho cái kiếp đàn bà mà chị đang chịu…Chẳng lẽ, cứ mãi biến mình thành nô lệ cho những con người tàn nhẫn, độc ác, vô lương tâm ấy hành hạ mãi ư??? Để rút cuộc “đàn bà sinh ra chỉ để “đẻ” mãi à? Lối thoát nào dành cho chị?
Mời các bạn doc bao phap luat online tại docbaoonline.net
Nguồn: doc bao online

Tình huống dở khóc dở mếu của vợ trong ngày ra mắt mẹ chồng tương lai

Mọi người hoảng hồn chạy vào thì thấy em đang nhăn nhó ngồi giữa đống chén bát vỡ. Nhìn em rơm rớm nước mắt mà ai cũng thấy tội.
Tôi mới lấy vợ được gần 2 năm nay. Từ ngay có em, cuộc sống của tôi tràn đầy màu sắc khác nhau, nhưng chưa bao giờ có chỗ cho chữ ‘chán’ chen vào. Vợ tôi không phải típ người phụ nữ đảm đang, giỏi lo toan nội trợ. Nói thẳng ra, em rất đoảng.
Khi yêu nhau, tôi nhiều lần đến phòng trọ của em. Nhưng lần nào tôi cũng phải tự nấu ăn, dọn dẹp bếp núc giúp em. Còn em, đa số ăn ngoài hàng, bếp núc chỉ "làm cảnh" cho đẹp nhà đẹp cửa. Tôi vẫn nhớ như in ngày sinh nhật 28 của tôi.
Để đem lại món quà ý nghĩa cho tôi, em đã xung phong tự tay vào bếp làm bánh kem. Hì hục suốt mấy tiếng, dù có sự trợ giúp của tôi, bánh chẳng ra bánh, kem chẳng ra kem. Còn mặt mày em thì chẳng khác nào vừa đi từ bão tuyết ra.

Nhà bếp bột với kem rơi đầy sàn nhà, xoong chậu lỉnh kỉnh khắp nơi. Cuối cùng, tôi đành "xin" em ra phòng khách ngồi chơi để tôi dọn dẹp cho nhanh sau đó đi ăn nhà hàng.
Rồi ngày ra mắt nhà tôi. Mẹ tôi đã biết em vụng về nên chẳng dám bắt em xuống bếp nấu nướng như các chị dâu tôi. Bà chỉ để em nhặt rau hoặc giã tỏi. Vậy mà, khi em vừa dọn chén bát, một tiếng ầm đã vang lên.
Mấy ngày đầu, tôi còn cố nuốt, nhưng sau thì tôi ngán tận cổ. (Ảnh minh họa)
Cưới về, vợ đoảng đôi lúc cũng làm tôi phát cáu. Em không bao giờ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ được. Chén bát tôi cũng chẳng dám để em rửa vì sợ bể hết thì lại tốn tiền. Nấu ăn em cũng không biết nấu món gì ngoài trứng chiên và rau luộc. Mấy ngày đầu, tôi còn cố nuốt, nhưng sau thì tôi ngán tận cổ. Cùng đường, tôi phải tự mình xuống bếp nấu. Nếu hôm nào đi làm về trễ thì vợ chồng lại đi ăn tiệm.
Vợ đoảng là thế nhưng vợ tôi rất chịu khó học hỏi và hòa đồng với những người trong gia đình chồng. Tuy đoảng nhưng khiếu thẩm mĩ của em lại ở mức tuyệt vời. Quà cáp, áo váy nào em mua cho mẹ và các chị dâu tôi cũng đều vừa và hợp như in. Vì thế, mỗi lần đi mua sắm, các chị tôi thường rủ em đi cùng để em tư vấn giúp.
Cháu tôi cũng rất mến mợ. Thấy em về, chúng đã tụ tập lại rồi rủ em chơi đủ loại trò. Vợ tôi dù có chồng nhưng tính cách chẳng khác trẻ con là mấy. Nhìn em vô tư chơi đùa cùng mấy đứa cháu, có khi cười ha hả, ba mẹ tôi chỉ lắc đầu không nói gì.
vo-doang1
Bạn bè tôi trước đây vẫn thắc mắc tại sao tôi lại cưới em. Có người còn nói cưới em về rồi thì tha hồ mà hầu hạ. (Ảnh minh họa)
Hiện nay, vợ tôi còn tham gia một khóa học nấu ăn cấp tốc dành cho người đoảng. Hôm nào em cũng tập tành để nấu cho tôi ăn. Mấy hôm đầu, tôi phải xuống phụ em. Em bày đến đâu, tôi dọn đến đó. Nhưng bây giờ thì đỡ hơn.
Em có thể vừa nấu vừa dọn dẹp được, dù sau đó, tôi vẫn phải phụ giúp thêm. Đêm nào em cũng ngồi nhìn tôi ăn rồi liên tục hỏi tôi ăn có ngon không? Nói thật, nhìn gương mặt chăm chú của em, tôi vừa buồn cười, vừa thương không chịu được. Hôm nào thấy tôi ăn ngon miệng,em lại cố ép tôi ăn thêm chén cơm nữa.
Tối qua, em còn hồ hởi khoe em mới học được món mới. Mai em sẽ về trổ tài cho ba mẹ chồng thử xem. Em còn vui vẻ nói đám giỗ lần này của gia đình, em đã có thể phụ giúp mọi người được rồi. Nhìn em ngồi nghiên cứu lại tài liệu nấu ăn, tôi lại thấy mình thật may mắn khi có được em.
Tuy vợ đoảng nhưng em không lười, còn rất đáng yêu. Bạn bè tôi trước đây vẫn thắc mắc tại sao tôi lại cưới em. Có người còn nói cưới em về rồi thì tha hồ mà hầu hạ. Nhưng tôi lại thấy ngược lại. Vợ đoảng nhưng biết sống vì chồng, vì gia đình thì sẽ tự khắc phục cái đoảng của mình mà thôi. Khi đó, họ sẽ trở thành người phụ nữ tuyệt vời. Đúng không mọi người?
Nhận nhiều phiếu giảm giá và mã khuyến mại tại Urban Outfitters couponRalph Lauren sale
Nguồn: tintuc.vn

Tôi đã gào khóc ở phòng khách nhà người tình như một kẻ điên

Chưa dừng lại ở đó, tôi còn gào khóc vật vã trong phòng khách nhà anh- nơi mà 6 năm qua tôi đã đến và đi như gia đình của mình.
Khi viết nên những dòng tâm sự này, lòng tôi vô cùng đau đớn, tôi vừa trải qua một cú sốc lớn trong chuyện tình cảm. Tôi đã giật mình, khi thấy bản thân trong gương, hốc hác và tiều tụy. Bỗng chốc, tôi bật khóc nức nở khi nghĩ đến thời đểm hiện tại công việc không còn, tình yêu cũng đã "đội nón" ra đi.
Chào độc giả mục tâm sự!
Là phụ nữ dù có mạnh mẽ, có cứng rắn bao nhiêu cũng dễ trở nên yếu đuối, xiêu lòng trước tình yêu chân thành. Đôi khi dù bị nửa kia lừa dối, phản bội chúng ta vẫn chấp nhận bám lấy, và tôi cũng từng ở trong hoàn cảnh như thế. Có thể nói rằng, khi đó tôi quá si tình, quá mê muội mà chấp nhận sống cạnh một người đàn ông khi trái tim họ không còn thuộc về tôi nữa.
Tôi từng được mệnh danh là hot girl của một trường đại học, và là hoa khôi của thị trấn nơi tôi đang sống. Tôi có người yêu đẹp trai, con nhà danh giá và là trưởng phòng của một ngân hàng có tiếng. Khi tôi đưa anh về giới thiệu khi đó tôi đang là cô sinh viên năm thứ 2, ai cũng ngưỡng mộ trầm trồ. Ai cũng khen tôi xứng đáng có được hạnh phúc, ai cũng nói chúng tôi sẽ trọn đời bên nhau vì chúng tôi có khuôn mặt kiểu "phu thê".
Suốt 6 năm yêu nhau, trải qua bao kỷ niệm vui buồn. Khi hờn dỗi có, khi vui vẻ thăng hoa có, nhưng rồi cả hai tự nhủ sẽ cùng nhau cố gắng. Hạnh phúc ấy tưởng chừng như sẽ đơm hoa cho trái ngọt đầu mùa, nhưng rồi một ngày bão tố không ngờ ập đến khiến tôi chết giấc.
Tôi còn gào khóc vật vã trong phòng khách nhà anh- nơi mà 6 năm qua tôi đã đến và đi như gia đình của mình (Ảnh minh họa).
 
Hai chúng tôi đã cùng xem lịch chụp hình cưới, chọn xong địa điểm. Chúng tôi đã cùng nhau học giáo lý hôn nhân, cùng nhau đi đăng ký kết hôn,…Nhưng rồi, chúng tôi đã dừng lại vì câu nói của anh "Xin lỗi em, anh không thể cưới em. Anh đã hết yêu em rồi, anh sợ anh chỉ mang lại khổ đau cho em mà thôi".
Vậy là sau 6 năm bên nhau, chúng tôi đã dừng lại khi anh thú nhận hết tất cả. Tôi vốn là cô gái đanh đá, mạnh mẽ, lý trí và vô cùng kiêu hãnh nhưng lúc đó tôi đã ngồi vật vã giữa đường phố đông người qua lại, khóc nức nở như một đứa trẻ không được mẹ cho quà.
Tôi còn ngu ngốc tới cầu xin sự buông tha của người con gái ít tuổi hơn mình. Tôi đã xin cô ta hãy rời xa anh để tôi có được hạnh phúc, dù nó không còn trọn vẹn. Chưa dừng lại ở đó, tôi còn gào khóc vật vã trong phòng khách nhà anh- nơi mà 6 năm qua tôi đã đến và đi như gia đình của mình…Lúc đó, tôi đâu biết tôi đang cầu mong sự thương hại từ anh, tôi đã đánh mất cả lòng tự trọng của bản thân chỉ vì sợ mất anh.
Khi đó, tôi không còn là tôi nữa. Tôi đã nói với anh "Chúng mình cứ cưới nhau đi anh, em chấp nhận để anh yêu người con gái đó. Anh cứ yêu, lúc nào anh chán chường, lúc nào anh mệt mỏi hãy cứ quay về với em".
Nhưng rồi, một ngày khi đó tôi đang thất nghiệp, tôi nhìn thấy mình trong gương, tiều tụy hốc hác và thảm hại. Bỗng chốc, tôi bật khóc, tôi của hiện tại công việc không còn, tình yêu cũng đã "đội nón" ra đi. Bên cạnh sự cô đơn chỉ mình tôi vật vờ với nỗi đau, vực thẳm của chính mình. Tôi nghĩ tới mẹ mình và nức nở, tôi đang đi lại vết xe đổ của mẹ tôi năm xưa. Cả đời mẹ tôi đã chờ đợi ba tôi, chờ đợi sự "ban phát", nhưng kết quả, ba tôi rốt cuộc vẫn bỏ mẹ con tôi đi theo người đàn bà khác.
Trong giây phút đó, tôi đã quyết định từ bỏ tình yêu đích thực của đời mình. Khi đó tôi đã hiểu ra rằng, người đàn ông bạc tình, dù họ có chia tay với cô gái kia, quay về với tôi, thì sau này ai dám chắc anh ta sẽ không lăng nhăng với kẻ khác. Và tôi, liệu tôi có thật sự hạnh phúc khi tiếp tục sống cùng kẻ đã phản bội mình?
Nhận nhiều phiếu giảm giá và mã khuyến mại tại Urban Outfitters couponRalph Lauren sale
Nguồn: tintuc.vn

Đêm tân hôn, anh nói giữ cho tôi trong trắng để... lấy chồng khác

Đúng lúc đó anh giật chiếc điện thoại từ tay tôi rồi ngồi phịch xuống ghế. Tôi còn đang ngỡ ngàng thì anh thú nhận...
Anh nói giữ cho tôi trong trắng để sau này lấy chồng khác?
Chuyên gia tâm lý Tịnh An thân mến. Trong khi nhiều nữ đồng nghiệp tán tỉnh anh ra mặt thì tôi chỉ âm thầm theo từng bước đi của anh. Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, theo đúng nghĩa là đồng nghiệp.
Một ngày bất ngờ, anh nhắn tin mời tôi đi cà phê. Sau đó những cuộc hẹn của chúng tôi nhiều hơn, khi thì xem phim, khi thì đi ăn. Những tin nhắn cũng nhiều hơn và không còn đơn thuần là trao đổi công việc nữa. Anh quan tâm tôi rất chừng mực, đàng hoàng. Hai tháng sau, chúng tôi yêu nhau và anh đưa tôi về ra mắt gia đình luôn. Mẹ anh đang bị ung thư giai đoạn cuối. Bà là một phụ nữ rất hiền từ. Lúc đó tôi đã rất hạnh phúc khi tình yêu đơn phương của mình được đáp trả và được gia đình anh chào đón.

Bố mẹ anh vốn là viên chức ở Hà Nội nhưng đã nghỉ hưu. Bố mẹ tôi là những người nông dân chân lấm tay bùn. Nhưng không vì thế mà có khoảng cách giàu nghèo. Mẹ anh mong muốn chúng tôi sớm làm đám cưới để bà có cháu ẵm bồng. Hôm đó anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ mà mãi đến hôm nay tôi mới hiểu hết ý nghĩa.
Rồi đám cưới diễn ra nhanh chóng, rất hạnh phúc và đầy tiếng cười. Khi bạn bè đã về hết, tôi hồi hộp chờ đợi đến giây phút riêng tư trong đêm tân hôn. Bỗng dưng điện thoại anh đổ chuông tin nhắn. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi cảm thấy bất an. Sau phút do dự, tôi cầm điện thoại của anh lên. Những dòng tin nhắn đầy yêu thương được gửi đến từ một số điện thoại được anh lưu là "My Love". Đúng lúc đó anh giật chiếc điện thoại từ tay tôi rồi ngồi phịch xuống ghế. Tôi còn đang ngỡ ngàng thì anh thú nhận rằng người gửi tin nhắn mới chính là người con gái anh yêu.
Đó là người con gái mà anh yêu thương suốt 7 năm, từ khi chị còn là sinh viên, rồi lấy chồng, rồi ly dị chồng. Chính vì chị đã qua một đời chồng nên mẹ anh mới phản đối. Khi xem ảnh chụp ở công ty, bà đã lựa chọn tôi làm con dâu và yêu cầu anh cưới vợ. Tất cả là cuộc sắp xếp của mẹ chồng mà tôi không hay biết. Bà đã tìm hiểu trước gia cảnh của tôi và cho rằng dáng người của tôi sau này sẽ dễ sinh cháu cho bà. Và bởi tôi xuất thân từ nông thôn chân chất nên sẽ dễ nghe lời, sau này khi bà mất sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho bố con anh.
Tôi bàng hoàng, đau đớn không nói lên lời. Tôi đã quá đắm say trong hạnh phúc mà không nhận ra rằng anh chưa bao giờ nói lời yêu với tôi. Những lần anh hẹn hò tôi đều là do bà sắp đặt và bắt anh phải đi. Anh nói lời xin lỗi tôi và mong tôi hãy hi sinh, hãy giúp anh vì mẹ anh chẳng còn sống được bao lâu nữa. Anh chỉ cần tôi làm vợ hờ của anh đến khi mẹ anh mất, khi đó chúng tôi sẽly hôn, anh sẽ để tôi đi tìm hạnh phúc của riêng mình, còn anh đến với người phụ nữ mà anh yêu. Hóa ra anh chẳng hề yêu tôi, hóa ra tôi chỉ là kẻ thay thế cho ai đó. Anh còn nói sẽ giữ gìn sự trong trắng cho tôi để sau này đi lấy chồng khác.
Tôi đau đớn tột cùng và không biết phải làm sao. Đêm tân hôn của tôi lại tan nát thế này ư? Bố mẹ tôi ở quê chắc giờ này vẫn đang vui mừng cho tôi lắm.Tôi phải làm gì bây giờ? Ly hôn sau một ngày cưới? Rồi tất cả mọi người sẽ biết tôi chỉ là kẻ thay thế cho một người phụ nữ khác? Hay tôi cứ tiếp tục sống cảnh vợ chồng hữu danh vô thực và hy sinh cho một người nằm bên cạnh mình mà trái tim thuộc về người khác?
Bàng hoàng phát hiện bí mật của chồng ngay trong đêm tân hôn. Ảnh minh họa
 
Nói xong, anh bỏ ra ngoài ban công hút thuốc cả đêm. Chốc chốc điện thoại của anh lại đổ chuông và lòng tôi thì như có trăm ngàn mũi dao xoáy vào. Tôi 27 tuổi, yêu lần đầu, lấy anh tưởng đã tìm được hạnh phúc. Nhưng hóa ra tôi chỉ là con rối trong màn kịch ích kỷ của mẹ con anh mà thôi. Tôi thấy mình quá đáng thương. Không biết cuộc đời tôi rồi sẽ trôi về đâu?
Chuyên gia tâm lý Tịnh An:
Chào bạn. Qua câu chuyện của bạn, chúng tôi biết rằng bạn lấy chồng nhưng không được sống một cuộc sống trọn vẹn, không được làm một người vợ đúng nghĩa. Dường như, bạn đang là người thay thế cho một ai đó, để làm thỏa nỗi nhớ và khổ đau cho chồng mình. Như vậy thì, chồng bạn hơi ích kỷ. Dẫu biết là bạn rất yêu chồng, nhưng cuộc hôn nhân cứ kéo dài mãi như vậy thì sẽ không hạnh phúc.
Nói thực, tuổi đời còn trẻ, để sống hy sinh như 1 kẻ thay thế cả cuộc đời như vậy thật không công bằng với bạn tí nào. Bạn không phải khổ như vậy, và chồng bạn anh ấy cũng không có quyền làm thế với bạn. Nếu thực sự anh ấy muốn tốt cho bạn, anh ấy nên để bạn đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Bạn xứng đáng để có được 1 hạnh phúc khác tốt hơn.Vợ chồng sống với nhau, không thể cả đời không có chuyện gối chăn được. Hai bạn cần ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau về những khúc mắc, những phiền muộn trong long bấy lâu nay, để có thể tìm ra hướng giải quyết tốt nhất cho cả hai. Tôi hy vọng rằng, cả hai bạn sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.Chúc bạn thành công.
Nhận nhiều phiếu giảm giá và mã khuyến mại tại Urban Outfitters coupon, Ralph Lauren sale
Nguồn: tintuc.vn

Người chồng mẫu mực "biến hình"

Chồng tôi đã che giấu chuyện ngoại tình cả năm nay mà tôi không hề hay biết, vẫn một mực tin tưởng anh bởi mọi hoạt động ở nhà anh duy trì đều đặn.
Hỏi:
Chị Tâm An thân mến!
Tôi viết cho chị những dòng chữ này trong trạng thái uất nghẹn và đau khổ đến tận cùng bởi sự dối trá kinh khủng mà chồng tôi đã làm với tôi. Hai vợ chồng tôi sống với nhau đến giờ đã được 12 năm và đã có hai đứa con, cuộc hôn nhân này cũng trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng chúng tôi vẫn vượt qua được tất cả. Bố mẹ anh không ưa tôi nhưng chồng tôi biết bảo vệ hạnh phúc của mình, chúng tôi đã từng bị ông bà đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng và bị bố mẹ chồng từ mặt vì ép chồng tôi bỏ tôi với lý do họ không thích tôi, nhưng chồng tôi vẫn một mực ở bên tôi. Những điều đó luôn làm tôi thấy tin tưởng và yêu thương chồng mình, hằng ngày cứ hết giờ đi làm về là anh lăn xả ra nấu nướng đi chợ rồi giặt giũ quần áo hay trông con, đối với nhiều người phụ nữ thì việc nhà luôn là gánh nặng nhưng với tôi thì không, tôi có nhiều thời gian để chăm sóc bản thân mình do chồng tôi luôn giúp đỡ tôi.
Sốc vì chồng ngoại tình, trong khi ở nhà là đàn ông quá mẫu mực. Ảnh minh họa
 
Vậy mà anh đã ngoại tình chị ơi, tôi không thể tin vào tai vào mắt mình khi biết được sự thật đó, người đàn ông hoàn hảo ở bên cạnh tôi đã thay đổi, anh ấy đã che giấu chuyện này cả năm nay mà tôi không hề hay biết, vẫn một mực tin tưởng anh bởi mọi hoạt động ở nhà anh duy trì đều đặn không làm cho tôi nghi ngờ một thứ gì. Khi tôi biết và đến nhà cô người tình kia để chửi cô ta một trận thì anh đã ngăn cản lại và ôm tôi nói về nhà sẽ nói chuyện lại. Dù trong lòng vô cùng đau đớn nhưng tôi thấy được an ủi vì chồng tôi đã đứng về phía tôi.
 
Nhưng chị ơi, đó là anh ta cố tình làm vậy thôi, còn đằng sau đó, anh ta lại nhắn tin cho cô gái kia là: "Anh phải làm vậy để vợ anh không nghi ngờ gì hai đứa mình, đừng giận anh, hôm nào anh sẽ đền em gấp đôi". Tôi đã đưa tin nhắn đó cho chồng đọc và ôm con về nhà ngoại hai ngày nay. Tôi không ăn không ngủ được với cảm giác bị phản bội, anh có đến nhà tôi 4 lần mong được nói chuyện nhưng tôi vẫn chưa đồng ý. Tôi còn yêu anh vô cùng nhưng sự tổn thương quá lớn khiến tôi cũng không muốn đối diện với anh nữa. Tôi phải làm gì đây hả chị?
 
Chị Tâm An trả lời:
 
Chào bạn!
Tôi hiểu phần nào cảm giác này bởi đối với người trong cuộc, từ "ngoại tình" vẫn luôn là điều khủng khiếp nhất khi họ đối diện với nó, trong hoàn cảnh của bạn khi bạn đang sống ngập trong hạnh phúc và sự bình yên thì bỗng chốc tin ngoại tình của chồng như sét đánh khiến cho bạn bị sốc là điều có thể hiểu được.
 
Trên thực tế, ngoại tình là điều đã xảy ra từ quá lâu và nó có thể xảy ra ở bất kỳ gia đình nào, riêng bạn bị sốc hơi bởi từ trước đến nay chồng bạn luôn làm cho bạn cảm thấy an toàn tin tưởng và thể hiện tình cảm với vợ con chân thành thắm thiết. Chuyện ngoại tình của anh ấy đã khá rõ ràng, và chuyện anh ấy vẫn cố tình nói chuyện với cô gái kia nhằm xoa dịu sự ấm ức của cô ta cũng là điều khiến bạn đau khổ thất vọng.
 
Lúc này tôi đồng ý là bạn nên tách mình ra khỏi chồng một khoảng thời gian nào đó để suy nghĩ về vấn đề này thay vì đối diện và giải quyết nó trong khi tâm trạng của bạn đang bị hỗn loạn. Thời gian xa anh ấy lâu hay chóng đều phụ thuộc vào bạn, nhưng đến khi bạn bình tĩnh rồi, cả hai nên nói chuyện này với nhau để xem thái độ của anh ấy ra sao rồi bạn sẽ quyết định nhé. Nếu anh ấy có sự hối lỗi và chấm dứt chuyện này thì bạn hãy cân nhắc để cho chồng bạn thêm cơ hội.
 
Tôi nghĩ một người chồng như anh ấy hẳn sẽ biết được mình phải làm gì để giữ gia đình của mình bởi tình cảm và sự tôn trọng của anh ấy dành cho bạn vẫn rất lớn. Chúc bạn sớm giải quyết được mọi chuyện.
Thân!

Nhận nhiều phiếu giảm giá và mã khuyến mại tại Express coupons, ASOS promo code
Nguồn: tintuc.vn

Chồng nấn ná trong đám tang chồng góa phụ

Bình thường xong tang lễ là ai về nhà nấy chỉ có anh em ruột thịt mới ở lại, nhưng ông Hạnh lấy lí do "nhà người ta côi cút" nên ở lại chút cho vơi bớt đau thương.
Chung sống với nhau đã mấy chục năm và đã có với nhau bốn mặt con. Đứa lớn nhất cũng đã lập gia đình, hai người cũng đã lên chức ông, chức bà. Có nằm mơ bà Hải cũng không ngờ tới việc ông Hạnh, người đàn ông đã cùng bà trải qua bao cay đắng ngọt bùi, bao nhiêu năm đầu ấp má gối nay lại nổi đóa ngoại tình.


Có nằm mơ bà Hải cũng không ngờ tới việc ông Hạnh, người đàn ông đã cùng bà trải qua bao cay đắng ngọt bùi, bao nhiêu năm đầu ấp má gối nay lại nổi đóa ngoại tình. Ảnh minh họa
Nhớ lại ngày ấy ông Hạnh bất chấp sự phản đối của gia đình để cưới cho bằng được bà Hải làm vợ. Sống với nhau ngần ấy năm, dù cuộc sống nơi làng quê có phần nghèo khó nhưng họ luôn sát cánh bên nhau, chăm chỉ làm ăn rồi lần lượt từng đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn ra đời. Dường như hàng xóm xung quanh ai cũng nể trọng gia đình ông bà, bởi ông bà vốn tốt tính, thơm thảo với láng giềng lại được tiếng là "gia đình văn hóa" vì vợ chồng chẳng mấy khi bất hòa, con cái đứa nào chăm ngoan học giỏi.
Cái nghèo đã đeo bám cuộc đời của ông bà nên khi các con lớn lên ông bà đều tạo điều kiện cho ăn học đến nơi đến chốn. Nay chúng đều đã lớn, có công ăn việc làm ổn định và lập nghiệp ở thành phố. Hàng tháng các con của ông bà đều gửi tiền về biếu bố mẹ an hưởng tuổi già. So với mấy nhà xung quanh, gia đình ông bà có phần khá giả khang trang hơn, tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh. Nhà chỉ còn hai vợ chồng sớm tối bên nhau, lâu lâu đứa nào rảnh thì về thăm bố mẹ. Cuộc sống hiện tại của ông bà khiến bao kẻ phải chậc lưỡi thèm thuồng.
Hàng ngày ông Hạnh thường hay đi dạo quanh nhà hàng xóm uống nước chè hay đánh cờ giải khuây. Còn bà Hải ở nhà lo chợ búa bếp núc rồi chăm bẵm mảnh rau sau nhà. Có lần bà cũng nghe hàng xóm nói bóng nói gió việc ông Hạnh có "tòm tem" với người phụ nữ hàng xóm, có chồng đi làm ăn xa. Nhưng bà nghĩ đó chỉ là những lời trêu đùa ác ý chứ chẳng đời nào chồng bà ngoại tình được. Bởi ông chẳng hề có biểu hiện gì khác lạ, vẫn cơm ngày ba bữa ở nhà, tối tối vẫn ôm ấp bà ngủ như thời còn son trẻ.
Mọi chuyện chỉ bại lộ khi chồng của người đàn bà hàng xóm chẳng may bị tai nạn chết thảm nơi đất khách. Ngày người ta đưa xác người đàn ông xấu số ấy về quê mai táng, hàng xóm ai cũng tỏ ra thương xót. Người người lần lượt đổ về viếng thăm, không khí làng quê trở nên u uất lạ thường. Người đàn bà ấy ra vẻ gào khóc thảm thương rồi ngất lên ngất xuống. Lúc bấy giờ bà Hải mới để ý đến thái độ của chồng mình, không chỉ tỏ ra lo lắng cho người đàn bà ấy mà tối đến ông Hạnh còn tình nguyện sang bên đó an ủi này nọ, giúp đỡ việc này việc kia.
Bà Hải để ý đến chồng nhiều hơn. Cứ mỗi lần thấy chồng bảo ra ngoài đi dạo uống nước, đánh cờ là bà lại tỉnh bơ coi như không có chuyện gì nhưng chỉ cần chồng đi khuất dạng là bà lại đi sau để theo dõi. Đúng như linh tính mách bảo, nhiều hôm cứ 8h tối khi vừa ăn tối xong là ông Hạnh lại bảo đi đánh cờ nhưng không đi đánh cờ mà ông đến nhà người đàn bà ấy. Con của người đàn bà ấy còn nhỏ nên không biết gì, cho một mớ đồ chơi là ngồi chơi cả buổi, mẹ muốn làm gì thì làm. Lần này bà Hạnh quyết xông vào bắt tận tay đôi "gian phu dâm phụ" cho bằng được.
Gian nhà trên mấy đứa trẻ đang chơi đùa, bà Hải cố đi thật nhẹ nhàng để không ai phát hiện ra mình. Bà nhìn qua khe cửa sổ khép hờ của gian nhà dưới, bà chết lặng khi thấy chồng mình cùng người đàn bà ấy đang ôm ấp nhau, vuốt ve nhau chuẩn bị "hành sự". Bà mở cửa xông vào "bắt tận tay gay tận cổ", ông Hạnh hoảng hồn hết đường chối tội, mọi hoài nghi của bà đã rõ mồn một. Hỏi ra mới biết, họ lén lút quan hệ với nhau gần cả một năm nay mà bà không hề hay biết.
Đã ba ngày nay, bà Hải im lặng không nói năng nửa lời với chồng. Bà vẫn không thể nào tin những gì mình chứng kiến lại là sự thật. Mặc cho ông Hạnh van xin bà tha thứ và đừng làm ầm ĩ mọi chuyện nhưng cũng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng vô cảm từ nơi bà. Bà thật sự rất sốc, hình tượng người chồng mẫu mực trong mắt bà đã sụp đổ hoàn toàn. Bà thấy ghê tởm người chồng của mình, bà muốn li hôn nhưng nghĩ đến ở cái tuổi xế chiều còn dắt nhau ra tòa rồi con cái bà nữa chúng ra sẽ suy sụp thế nào khi hạnh phúc gia đình bố mẹ tan vỡ, bà lại khựng lại. Nhưng có lẽ từ nay đến cuối đời bà vẫn chẳng thể nào tha thứ nổi cho sự phản bội của chồng.

Nhận nhiều phiếu giảm giá và mã khuyến mại tại Express couponsASOS promo code
Nguồn: nhịp sống trẻ

Khát khao hạnh phúc của người đàn ông mong có một... tấm chồng

Như bao người bình thường khác, Lê Đăng T. (Hà Nội) cũng khát khao có một gia đình hạnh phúc. Thật trớ trêu, là đấng nam nhi đích thực, nhưng T. lại muốn lấy… chồng.
Chuyện của anh không còn xa lạ, nhưng rơi vào từng cá nhân, gia đình thì quả là sự bất hạnh khủng khiếp. Cuộc đời anh cứ thế chìm vào bi kịch…
Số phận nghiệt ngã
Tình cờ tại quán cà phê cạnh hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội, PV gặp một thanh niên khá đặc biệt. Đó là người đàn ông chừng 30 tuổi, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt chữ điền, dáng vẻ rất nam tính. Khá lịch lãm, người thanh niên một mình đi ra chỗ chiếc bàn trống, gọi ly cà phê đen, không đường. Trong khi các đôi nam nữ chụm đầu trò chuyện vui vẻ, thưởng thức làn gió mát thì người thanh niên đơn độc, ánh mắt thể hiện sự lặng lẽ khiến tôi chú ý và quyết định đến ngồi cùng, trò chuyện.
"Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã sớm nhận ra được sự khác biệt trong con người của mình, nhưng vì lúc ấy còn trẻ con nên có lẽ không chỉ bản thân tôi mà cả bố mẹ tôi cũng không cho đó là chuyện quan trọng.Ảnh nhân vật.
Bê cốc sinh tố uống dở, tôi đến bàn bên cạnh người thanh niên, chủ động bắt chuyện. Tôi bảo, cũng đi một mình, thấy anh một mình nên muốn ngồi cùng cho vui. Ban đầu, tôi hỏi anh về thời tiết, khen mùa Thu Hà Nội, rồi chuyển sang chuyện nhân tình thế thái. Sau vài câu chuyện nhỏ trên trời dưới bể, tôi phát hiện ra anh là một người dễ gần, cởi mở. Anh cho biết, mình tên Lê Đăng T., 32 tuổi, sinh ra ở Hà Nội.
Sau lần gặp tình cờ đó, chúng tôi thành đôi bạn tâm giao, thỉnh thoảng lại hẹn tới địa điểm cũ, trò chuyện và thưởng thức những ly cà phê thơm ngon. Thấy T. lần nào cũng đi một mình, tôi hỏi "sao không rủ bạn gái đi cùng?". Nghe vậy, T. không trả lời, buồn bã nhìn xa xăm. Lặng lẽ hồi lâu, T. bảo: "Tôi là người khác thường. Cuộc đời của tôi đầy bi kịch, là trò đùa của Thượng đế, là sự cắc cớ của số phận. Nói thật, tôi không có cảm xúc, tình cảm trai gái đối với phụ nữ, tôi đến đây và mong tìm được người đàn ông trong mộng".
Thấy tôi ngạc nhiên, T. bộc bạch, không cần giấu giếm: "Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã sớm nhận ra được sự khác biệt trong con người của mình, nhưng vì lúc ấy còn trẻ con nên có lẽ không chỉ bản thân tôi mà cả bố mẹ tôi cũng không cho đó là chuyện quan trọng. Cho đến khi tôi học hết tiểu học, rồi đến trung học, thứ cảm xúc cùng chiều với đàn ông trong tôi ngày càng mãnh liệt. Tôi bắt đầu tò mò, thôi thúc bản thân đi tìm kiếm con người thật của chính mình, tôi khát khao có được một sự yêu thương theo sự mách bảo của trái tim. Cách đây hai năm, tôi đã yêu người đàn ông đầu tiên trong đời".
Tôi hỏi T.: "Có thấy ngại ngùng hay khó khăn gì khi anh công khai mối quan hệ và con người thật của mình không?". T. đáp: "Không ai thay đổi được cuộc sống của mình trừ bản thân mình. Nếu không học cách chấp nhận nó, sẽ không có ai hiểu, chấp nhận mình và bi kịch sẽ càng kinh khủng hơn".
Dứt lời, T. thổ lộ: "Lần đầu tiên, tôi biết thế nào là tình yêu, tôi có nụ hôn và sự giao tiếp về thể xác với người yêu cũng là một nam nhi. Cho đến bây giờ, chúng tôi đã chia tay nhau, nhưng tôi luôn nhớ về những giây phút hạnh phúc ngọt ngào đó".
Qua cuộc tình ngắn ngủi với người yêu đồng tính, T. thổ lộ với tôi rằng, trong mối quan hệ đặc biệt này, không ai đóng nam hay đóng nữ, cả hai đều bình đẳng với triết lý sống là phải biết "cho" và "nhận", yêu và được yêu, cùng nhau chia sẻ những cảm xúc, buồn vui, để cuộc đời thực sự có ý nghĩa.
Khát khao hạnh phúc
Đồng cảm với câu chuyện cuộc đời T., tôi hỏi anh về gia đình, bố mẹ. Liệu, họ có hiểu và chấp nhận sự thật khi biết con trai mình có trái tim thiếu nữ. Nét mặt thoáng buồn, T. bày tỏ: "Điều khiến tôi buồn và đau khổ nhất, đó là cho đến bây giờ bố mẹ vẫn chưa chấp nhận sự thật này vì tôi là cháu đích tôn của dòng họ. Cha mẹ mong muốn tôi yêu và lấy một cô giáo cùng phố để sinh con nối dõi tông đường".
Tuy nhiên, T. không thể chiều lòng cha mẹ. Nhiều tháng năm, anh phải sống trong sự dằn vặt, trách móc, thậm chí bế tắc. Đã có lúc, T. buông xuôi, muốn tìm đến cái chết để giải thoát chính mình. Nhưng rồi nước mắt của mẹ, ánh nhìn đau khổ của cha đã khiến anh mềm lòng. T. xin bố mẹ cho mình được sống cuộc đời thật, được quyết định chọn hạnh phúc lứa đôi theo suy nghĩ và sự mách bảo của con tim. Lý giải cho suy nghĩ của mình, T. thẳng thắn bộc bạch: "Mình phải sống cuộc đời của mình chứ không sống cho người khác. Tôi muốn cưới chồng và có được sự chung thủy cùng người mình yêu. Tôi muốn có con, có con mang dòng máu của mình. Tôi sẽ nhờ y học can thiệp, nhờ người mang thai hộ...".
Theo T. chia sẻ, trên thực tế, trong xã hội Việt Nam, hình mẫu lý tưởng về nam và nữ đã có từ thời còn rất cổ xưa, rằng là một người đàn ông, họ cần phải thật mạnh mẽ. Còn, phụ nữ phải thật nhẹ nhàng, mềm dẻo, luôn nhường nhịn, thậm chí chịu đựng, cả đời sống vì người khác, quên mất chính bản thân... Đó cũng chính là một rào cản vô hình hạn chế con người bộc lộ tính cách và suy nghĩ thật của mình. Họ luôn phải cố theo một khuôn mẫu đó thì mới được coi là đúng, là hợp lý; còn bất cứ ai không giống như vậy thì họ sẵn sàng đưa ra những lời dè bỉu, những ánh mắt như hàng vạn mũi dao cứa vào da thịt. "Bản thân tôi là "gay", tôi không muốn giấu giếm sự thật, dù nó vô cùng phũ phàng. Tôi mong muốn gia đình, xã hội có cái nhìn thân thiện với những người đồng tính, để chúng tôi cảm thấy mình là một người bình thường và được sống là chính mình", T. bộc bạch.
Là con trai duy nhất trong gia đình lại là cháu đích tôn, sự khát khao của cha mẹ T. cũng như những dằn vặt mà họ đã phải trải qua là điều khó tránh. Không ai mong muốn con mình có sự khác người, nhưng ở vào hoàn cảnh ấy, các ông bố, bà mẹ cần có sự chia sẻ, hiểu con, gần gũi, động viên, chấp nhận sự thật, là chỗ dựa và tìm cho con mình con đường đúng. Có như vậy, những người như T. mới bớt đi sự bất hạnh, để có thể tìm được hạnh phúc theo đúng nghĩa.
Tuy nhiên, hạnh phúc chỉ do chính người trong cuộc tạo nên và cảm nhận. Thông qua diện mạo và cử chỉ của T., tôi có cảm giác T. đã phải trải qua một cuộc hành trình dài để có thể tự tin, sống với con người thật của mình.
Trong buổi chia sẻ cùng PV, T. thổ lộ: "Mặc dù cha mẹ phản ứng kịch liệt, nhưng anh quyết chọn con đường hạnh phúc của mình, sẽ lấy "chồng" và thuê người mang thai hộ".
Tại sao lại chối bỏ thiên chức mà tạo hóa ban tặng?
Mang câu chuyện của T. trao đổi với ông Đỗ Bình Trí (Phó giám đốc bệnh viện Sản - Nhi, tỉnh Bắc Giang), ông Trí cho biết: "Trường hợp đồng tính nói riêng và đồng tính nam nói chung thể hiện rất phức tạp và có nhiều cấp độ. Trường hợp anh T. mong muốn có con mang dòng máu của chính mình là điều hoàn toàn bình thường. Đây là trường hợp đồng tính nhẹ. Quay trở lại việc anh T. là người con trai duy nhất trong gia đình, là cháu đích tôn, cần có suy nghĩ về trách nhiệm của mình đối với gia đình, đặc biệt là công lao giáo dục của cha mẹ. Ở đây, tôi không bàn về góc độ pháp lý, không bàn về đúng sai, tôi chỉ nêu về "tội bất hiếu" của con trai đối với cha mẹ, đó là tội không sinh con, trong khi anh T. hoàn toàn có khả năng này. Tóm lại, anh T. cần có cái nhìn sâu sắc hơn trong vấn đề quyết định lấy một "người chồng" và nhờ mang thai hộ. Ở góc độ sản khoa, anh ta là người đàn ông bình thường.
Luật pháp không công nhận mang thai hộ đối với những cặp cùng giới tính
Tiến sỹ Nguyễn Văn Cừ, khoa Pháp luật dân sự, đại học Luật Hà Nội phân tích: Việc anh Lê Đăng T. muốn có con là điều chính đáng và là quyền con người. Tuy nhiên, nếu anh T. nhờ người khác mang thai hộ, điều đó là vi phạm pháp luật. Luật chỉ cho phép mang thai hộ vì mục đích nhân đạo, nhằm đáp ứng nguyện vọng, nhu cầu chính đáng của các cặp vợ chồng không có khả năng sinh con ngay cả khi áp dụng kỹ thuật hỗ trợ sinh sản, để góp phần bảo vệ hạnh phúc gia đình. Luật pháp không công nhận mang thai hộ đối với những cặp đồng giới. Trường hợp anh T. muốn có con, tức là anh T. buộc phải có quan hệ đối với một phụ nữ.
Nhận nhiều phiếu giảm giá và mã khuyến mại tại Urban Outfitters couponRalph Lauren sale
Nguồn: http://chuyendong247.blogspot.com/

Top